Vết sẹo vô hình sau những trận đòn – Hành trình chữa lành kết nối mẹ và con!
Trước đây, ngôi nhà của tôi không có nắng. Nó chỉ có một màu xám xịt của những trận đòn roi và sự im lặng đến đáng sợ. Tôi đã từng là một người mẹ mà có lẽ, chính tôi của bây giờ cũng không dám nhìn lại. Một người mẹ độc ác.
Cơn giận của tôi giống như một con thú hoang, chỉ chờ chực để vồ lấy đứa con trai bé bỏng. Tôi dùng tất cả những gì vớ được dưới tay: sợi dây điện lạnh lẽo, chiếc mắc áo vô tri, hay cây roi vun vút trong không khí. Tôi đánh con, mắng con, trút lên thân thể non nớt của nó tất cả những tổn thương, những uất nghẹn mà tôi phải chịu đựng từ cuộc đời. Tôi bực bội, tôi khó chịu, và thằng bé trở thành nơi duy nhất để tôi xả ra tất cả những độc dược trong lòng mình.

Tôi áp đặt, tôi mong cầu con phải răm rắp theo ý mình, như một con robot được lập trình sẵn. Mỗi khi con làm trái ý, “cơn điên” trong tôi lại trỗi dậy. Tôi không còn là tôi. Tôi chỉ nghe thấy tiếng la hét của chính mình, tiếng vun vút của roi và tiếng khóc lóc, van xin đến lạc cả giọng của con: “Mẹ ơi, con xin mẹ… con xin lỗi mẹ…”. Nhưng lời van xin ấy như dầu đổ vào lửa. Tôi càng đánh mạnh hơn, đánh đến khi chân tay con hằn lên những vệt đỏ, có khi bật cả máu. Tôi bắt con úp mặt vào tường, bắt con nằm sấp xuống sàn nhà lạnh lẽo, mặc cho nó run lên từng hồi.
Mối quan hệ của chúng tôi là những vết sẹo chồng chéo. Con sợ tôi như sợ một con quái vật. Nó lảng tránh ánh mắt của tôi, không dám lại gần, không có nổi một cuộc trò chuyện. Không khí trong nhà lúc nào cũng căng như dây đàn, lạnh ngắt và buồn tẻ. Tôi nhìn thấy con mà trong lòng chỉ dấy lên sự ghét bỏ. Còn con, nó nhìn tôi với đôi mắt đầy hoảng sợ. Tôi chưa bao giờ nói một lời yêu thương, chưa một lần ôm con vào lòng từ khi nó còn bé đến lúc lớn phổng phao. Ngôi nhà của chúng tôi đã chết.

Cho đến một ngày, cái ngày định mệnh ấy. “Tức nước vỡ bờ”. Sau một trận đòn tàn nhẫn, con trai tôi không khóc nữa. Nó gồng cứng người, đứng im chịu trận. Khi tôi ngừng tay, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ngày nào giờ long lên sòng sọc, nó nhìn tôi chằm chằm rồi gầm gừ trong cổ họng. Một thoáng, tôi đã sợ. Nhưng rồi cái tôi méo mó, cái uy quyền độc đoán của một người mẹ lại trỗi dậy. “Mày dám nhìn mẹ như thế à?”. Tôi lao vào đánh con điên cuồng hơn nữa, như một con thú hoang đang cố bảo vệ lãnh thổ của mình, để chứng tỏ rằng “tao là mẹ mày”.
Cú sốc đó, ánh mắt đó của con đã đẩy tôi đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Tôi nhận ra, tôi không chỉ đang giết chết tâm hồn con, mà còn giết chết chính mình.

Và rồi, như một phép màu giữa đêm đen, tôi may mắn được gặp “Mẹ Hệ” và biết đến Học viện Nâng Tầm. Lần đầu tiên trong đời, có người nói cho tôi biết rằng, tôi không phải là một người mẹ tồi tệ, mà là một người mẹ “vô minh” – một người mẹ bị che mắt bởi chính những tổn thương của mình.
Tôi đã khóc. Khóc cho những trận đòn tôi đã trút lên con. Khóc cho những nỗi đau tôi chưa bao giờ gọi tên, những tổn thương từ quá khứ mà tôi đã chôn chặt và để nó thối rữa bên trong. Tôi không hiểu mình, không yêu nổi bản thân mình, thì làm sao tôi có thể hiểu và yêu thương con trai tôi? Tôi sợ người đời phán xét, sợ người ta chê cười, nên tôi đã dùng bạo lực để che đậy sự yếu đuối và bất lực của một người làm mẹ. Tôi đã “khùng”, một cơn điên kéo dài suốt bao nhiêu năm.

>>> KHÓA HỌC HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ SẮP KHAI GIẢNG DÀNH CHO BA MẸ!!!
Hành trình chữa lành bắt đầu. Qua những buổi COACHING, từng lớp vỏ chai sạn của tổn thương trong tôi dần được bóc tách. Tôi học cách đối diện với quá khứ, học cách tha thứ cho chính mình, và hiểu ra những “nghiệp quả” mà mình đã gieo. Tôi không còn một mình. Ở đó, có những người mẹ khác, những người đồng đội cũng đang trên hành trình tìm lại chính mình, cùng nhau học tập, cùng nhau rèn luyện.

Hôm nay, ngôi nhà của tôi đã có nắng.
Tiếng cười đã bắt đầu xuất hiện trở lại. Không khí không còn lạnh lẽo mà ấm áp bởi những lời ái ngữ. Bao nhiêu năm rồi, vòng tay này chưa một lần mở ra với ôm con. Và rồi giờ đây, tôi và con đã có thể trao nhau vòng tay ấm áp. Cái ôm đầu tiên sau mười mấy năm trời. Nước mắt tôi lã chã rơi, nhưng đó không phải là nước mắt của sự tức giận, mà là của sự biết ơn và hối hận muộn màng. Trong tâm tôi, tôi đã luôn muốn nói: “Mẹ xin lỗi con… Mẹ yêu con nhiều lắm”.

Bây giờ, mỗi ngày của tôi đều là một món quà. Tôi đã tìm thấy sự bình an, niềm vui và hạnh phúc từ sâu thẳm bên trong. Tôi biết ơn cuộc đời, biết ơn nghịch cảnh đã đẩy tôi đến tận cùng khổ đau để tôi có cơ hội được tái sinh. Và trên hết, tôi biết ơn con trai tôi, vì đã ở đó, đã chịu đựng, và đã cho tôi một cơ hội để làm lại, để trở thành một người mẹ xứng đáng với tình yêu của con.