Lấy chồng xa xứ, tôi sốc khi chồng 4 lần đòi ly hôn, nhưng cú gặp định mệnh đã cứu cả gia đình
“Nếu không vì con, chắc tôi đã buông tay tất cả…”
Tôi là một người phụ nữ Việt, lấy chồng Hàn, bỏ lại quê hương, gia đình, bạn bè để theo anh ở một đất nước xa lạ. Ngày ấy, tôi tin chỉ cần tình yêu là đủ. Tôi đâu biết, nơi xứ người, lạnh hơn cả mùa đông chính là trái tim khi hai vợ chồng không còn nhìn về cùng một hướng.

Từ 4–5 tháng trở về trước, mỗi ngày với tôi là một cuộc chiến.
Tôi ở nhà trông con, cơm nước, giặt giũ… chẳng một ai để trò chuyện. Chồng đi làm, về nhà không đưa tôi một đồng, cả khoản trợ cấp của nhà nước cũng giữ cho riêng mình. Tiền bạc, kinh tế quay cuồng làm tôi túng quẩn, chồng thì chẳng mảy may quan tâm. Tôi mệt mỏi, stress tới mức không còn muốn ra khỏi giường, trầm cảm lúc nào chẳng hay.
Chắc rằng chẳng ai hay, tôi đã trải qua những đêm dài vô tận với nỗi cô đơn. Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc con, cảm nhận sự ấm áp duy nhất đang thuộc về mình. Nước mắt không thể kìm nén, lăn dài trên má. Giờ này, người đàn ông tôi gọi là chồng đang ở đâu? Anh đang cười nói vui vẻ, say sưa bên bạn bè với những cuộc nhậu ở tận thành phố Busan, trong khi tôi ở đây một mình vật lộn với con, với nỗi buồn, với sự trống trải, lòng tôi lại quặn thắt, bất an. Từng nỗi buồn tủi dồn nén lại thành sự uất nghẹn, bứt rứt. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, đơn độc và bất lực. Tôi không biết phải làm gì, phải nghĩ gì, chỉ biết ôm con thật chặt để cảm nhận rằng mình vẫn còn một chỗ dựa, dù nhỏ bé và mong manh.
Chuyện nuôi con cũng thành nguyên nhân xung đột. Anh nuông chiều con vô độ, thả cho con xem điện thoại hàng giờ để được rảnh tay. Còn tôi, tôi chỉ muốn con mình có kỷ luật, có nền nếp, để sau này dù không còn cha mẹ vẫn sống tử tế. Nhưng anh bảo tôi khắt khe. Chúng tôi tranh cãi, ai cũng muốn mình đúng, chẳng ai chịu nhường.
Rồi đến ngày… anh nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh lùng nói:
— “Ly hôn đi.”
Đó không phải lần đầu. Anh đã nói câu ấy… bốn lần. Có lần, anh còn bảo muốn kết thúc cuộc đời mình. Những lời đó cứa sâu vào tim tôi, khiến tôi nghẹt thở. Tôi không thể tin, người từng yêu tôi hết mực lại có thể dồn tôi đến mức này.

Ở nơi đất khách, tôi không có mẹ, không có chị em, không bạn thân để ôm lấy và khóc. Đôi lời tâm sự, bạn bè, người thân. Họ khuyên tôi bỏ, về Việt Nam, hoặc cố ở cho xong quốc tịch rồi ra đi. Tôi biết họ thương tôi, nhưng lời khuyên ấy giống như xác nhận rằng hôn nhân này đã chết. Tôi đau đơn bất lực cùng tận.
Tôi đã nghĩ tới việc thật sự bỏ đi. Tôi đã làm quốc tịch Việt cho con, chỉ chờ con lớn thêm chút, đủ khỏe mạnh là tôi sẽ bay. Nhưng… vào đúng ngày tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất, lướt Facebook, tôi thấy lớp “Tìm Về Chính Mình” của mẹ Hệ – master coach Nguyễn Thị Hệ. Miễn phí. Tôi nhấn đăng ký như một người đang chìm, cố vớ lấy một cành cây giữa dòng.

Ban đầu, tôi phải học lén. Chồng biết thì lườm nguýt, buông câu: “Học linh tinh, bị lừa thôi.” Nhưng tôi vẫn học. Vì đó là chút ánh sáng hiếm hoi tôi thấy được sau nhiều tháng tối tăm.
Và rồi… điều kỳ diệu đã xảy ra.
Người chồng từng gia trưởng, lạnh lùng, từng giữ khư khư từng đồng và bỏ mặc vợ con… bỗng thay đổi như một phép màu. Anh chủ động đặt cả tiền lương vào tay tôi, giữ mà lo cho gia đình.
Từ một người say sưa tiệc tùng đến tận khuya, giờ anh bỏ hẳn, dành buổi tối ở bên con, bên vợ.
Từ một người không biết thể hiện tình cảm, giờ anh khẽ hôn trán tôi mỗi khi tôi ngủ, chắc chỉ có những người vợ từng bị chồng bỏ mặc, vô tâm, mới thấu hiểu được cảm xúc hạnh phúc của tôi lúc này.
Từ một người cấm tôi học, giờ anh tự tay mua máy tính, kê bàn, dọn góc học tập cho tôi. Thậm chí trước đó, anh cũng đã sắp xếp công việc, đưa tôi về Việt Nam trông con 5 ngày để tôi đi học, rồi cùng tôi đi du lịch, thăm cả nhà nội lẫn ngoại.
Lúc đó tôi mới hiểu, hóa ra hạnh phúc không phải từ một phía cố gắng, mà là khi một người bắt đầu thay đổi, người kia cũng tự nhiên muốn thay đổi theo.



Giờ đây, lần đầu tiên, sau nhiều tháng, tôi thấy mình không còn cô đơn nơi xứ người. Tôi vẫn có một gia đình, vẫn có một người chồng tốt, và tôi biết ơn “vị cứu tinh” đã cho tôi cơ hội sống lại hạnh phúc tưởng chừng đã mất.
Nếu không gặp mẹ Hệ, có lẽ giờ này, tôi đã chẳng còn ở đây để viết những dòng này. Các bà mẹ cũng đang từng gặp những tổn thương như tôi, hãy thử đến với TÌM VỀ CHÍNH MÌNH nhé!