Khi mẹ được chữa lành, tình yêu hóa thành dòng suối mát lành nâng bước ước mơ họa sĩ của con
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng của chương trình “Kiến tạo cuộc đời ngoại hạng”, một cô bé nhỏ nhắn tên Bảo Ngọc lặng lẽ ngồi ở góc phòng, đôi bàn tay cẩn trọng nâng niu từng mảnh giấy màu. Đôi mắt long lanh ánh lên niềm háo hức, bé tỉ mỉ vẽ nên bảng dự án cuộc đời – nơi bé gửi gắm tất cả ước mơ và khát vọng của mình.
Trên tấm bảng ấy, thay vì chỉ vẽ những ngôi nhà, búp bê hay đồ chơi như bao đứa trẻ khác, Bảo Ngọc vẽ nên những bức tranh rực rỡ về cánh rừng xanh, dòng sông trong lành và bầu trời đầy nắng gió. Bé thì thầm:
“Con muốn trở thành một họa sĩ tài ba, để dùng tranh vẽ của mình nhắc hàng tỉ người hãy yêu thương và bảo vệ Trái Đất. Để cùng nhau vẽ lại màu xanh của núi rừng và mẹ thiên nhiên.”

Giọng bé trong trẻo, hồn nhiên nhưng lại chạm đến trái tim của tất cả mọi người có mặt hôm ấy.
Cũng trong thời khắc tuyệt vời ấy, bé quay sang mẹ, cầm đôi bàn tay mẹ, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương sâu thẳm:
“Con cảm ơn mẹ vì đã chăm sóc con nhiều năm qua, con hứa là con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”

Khoảnh khắc đó, chị Thanh – mẹ của Bảo Ngọc – không kìm được, bật khóc nức nở. Nước mắt chị lăn dài, không chỉ vì xúc động, mà còn vì nỗi hối hận khôn nguôi.
Ngày trước, chị thường nóng giận, đôi khi la mắng, thậm chí đánh con. Chị đã nghĩ rằng làm mẹ thì có quyền, rằng những lời quát tháo kia là để dạy dỗ. Nhưng chị không nhận ra rằng những lời vô tình ấy lại có thể cắt vào trái tim non nớt của con như những vết dao nhỏ.
Vậy mà, sau tất cả, em bé ấy vẫn ôm lấy chị, vẫn yêu thương và lo lắng cho chị bằng tình yêu vô điều kiện. Chị Thanh nghẹn ngào bật khóc: “Khi em đọc những dòng con viết trên bảng dự án cuộc đời, người làm mẹ như em không thể kiềm được sự xúc động. Tất cả những gì tốt đẹp nhất, mọi sự con hướng về con đều dành trọn cho mẹ và bố, cho gia đình này. Con còn chưa dành một điều gì cho chính con.”
Từ ngày bước vào môi trường Học viện Nâng Tầm, chị Thanh dần học được cách chữa lành cho chính mình. Sự nóng nảy ngày nào giờ nhường chỗ cho sự điềm tĩnh, dịu dàng. Và kỳ diệu thay, Bảo Ngọc đã cảm nhận được sự thay đổi ấy. Trong ánh mắt con, tình yêu thương của mẹ nay đã khác – ấm áp, trọn vẹn và thật bình yên.
Ngày hôm ấy, những người làm cha làm mẹ có mặt đều lặng đi. Ai cũng thấy mình thấp thoáng trong câu chuyện của chị Thanh và Bảo Ngọc. Và ai cũng nhận ra một điều:
👉 Đôi khi, trẻ con chính là người thầy lớn nhất dạy cho cha mẹ biết thế nào là tình yêu không điều kiện.