Hành trình từ bóng tối trầm cảm đến tân sinh viên Đại học Quốc gia Hà Nội
Con tên là Võ Văn Mạnh, năm nay 18 tuổi, vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp và cũng đã nhận được giấy báo đỗ đại học.
Năm mười tám tuổi, khi cánh cổng tương lai vừa hé mở, con đứng đây không phải để khoe khoang về điểm số hay những dự định lớn lao. Con đứng đây để kể về vết sẹo. Một vết sẹo nhỏ nơi bụng, lạnh lẽo và câm lặng, nhưng lại là chứng nhân cho cơn bão khủng khiếp nhất đã quét qua đời con.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm lớp tám, khi bóng tối trầm cảm lặng lẽ gặm nhấm con từng ngày. Thế giới trong mắt con mất dần màu sắc, chỉ còn lại một màu xám xịt của vô vọng. Mọi lời nói quan tâm đều trở thành tiếng ồn, mọi nỗ lực của người khác đều là phiền nhiễu. Con tự xây một bức tường thành kiên cố quanh trái tim mình, và giam mình trong đó.

Năm lớp 9, cái tuổi mười lăm ẩm ương và khó hiểu ập đến. Con bắt đầu thấy mình khác lắm, trong cơ thể và cả trong những suy nghĩ rối bời. Phía trước là cả một trời mông lung về những lựa chọn, phía sau là gánh nặng bài vở, thi cử cứ lớn dần. Điều khiến con cô độc nhất chính là bức tường vô hình con tự dựng lên với bố mẹ. Con cũng muốn được sẻ chia, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng mỗi khi định mở lời. Nỗi sợ hãi, sự ngượng ngùng và cả cảm giác “bố mẹ sẽ không hiểu” đã khóa chặt môi con lại.
Bố mẹ không thấy tâm hồn con đang rỉ máu, họ chỉ thấy một thằng con trai lầm lì, bướng bỉnh và vô cảm. Bố mẹ con lúc ấy cũng không hề biết con bị trầm cảm. Khi thấy con lạnh lùng, vô cảm, không phản ứng, không nói năng gì, bố mẹ lại càng bực tức hơn, rồi chửi mắng, thậm chí là đánh. Họ càng cố gắng kéo con ra, con lại càng lún sâu vào vũng lầy của chính mình.

Đã có những đêm, con giật mình tỉnh giấc, và trong đầu chỉ có một mệnh lệnh duy nhất vang vọng: “Chết đi.” Nó không còn là suy nghĩ, nó là một lối thoát duy nhất. Chết đi, để không còn phải gồng mình, không còn phải nghe, không còn phải cảm thấy.
Và rồi con đã tìm đến nó. Trong không gian chật hẹp của nhà vệ sinh, mũi dao lạnh buốt tì vào da thịt. Nhưng có lẽ, ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn, bản năng sống vẫn níu kéo. Con đã dừng lại, nhưng lưỡi dao cũng đã kịp để lại dấu ấn của nó. Vết sẹo ấy, đến giờ vẫn là lời nhắc nhở về một thời ngu dại, về cái giá của sự im lặng và nỗi đau không được sẻ chia.
Đến năm lớp 11, bệnh trầm cảm ngày càng nặng, mẹ đã phải đưa con đến bệnh viện để kiểm tra.

Và rồi mẹ tìm thấy một tia sáng. Một chương trình mang tên “Kiến Tạo Cuộc Đời Ngoại Hạng” của mẹ Hệ.
Con đến với nó bằng một trái tim rỗng tuếch và một cái đầu đầy hoài nghi. Con đi chỉ vì mẹ muốn thế. Nhưng chính ở nơi đó, một phép màu đã xảy ra. Phép màu không đến từ những bài giảng, mà đến từ mẹ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, con cảm nhận được vòng tay của mẹ không phải là sự kiểm soát, mà là sự vỗ về. Bức tường băng giá trong con bắt đầu tan chảy.
Sau nhiều tháng ngày đồng hành cùng mẹ Hệ. Sự thay đổi của mẹ con đã cứu rỗi con. Mẹ bắt đầu nói chuyện dịu dàng và thấu hiểu. Con bắt đầu mở lòng, bắt đầu học cách đối diện với cảm xúc của chính mình. Con ngạc nhiên nhận ra, khi con thay đổi, cả thế giới quanh con cũng thay đổi. Cuộc trò chuyện với bố không còn là những trận cãi vã, so sánh với “con nhà người ta”. Thậm chí, chính con, đứa con trai từng khiến ông tức giận đến phát điên, giờ đây lại có thể vỗ về, giúp ông tìm lại sự bình tĩnh trong những câu chuyện của gia đình.

>>> KHÓA HỌC HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ SẮP KHAI GIẢNG DÀNH CHO BA MẸ!!!
Hôm nay, con đứng đây, không còn là cậu bé cầm dao trong tuyệt vọng. Áp lực không biến mất, nhưng nó không còn là xiềng xích, nó đã trở thành động lực. Bố mẹ không còn đặt lên vai con gánh nặng của sự kỳ vọng, mà trao cho con niềm tin và lời dặn dò: “Chỉ cần con cố gắng hết sức mình là đủ”.
Giờ đây, bạn Mạnh đã chính thức trở thành sinh viên ngành Kinh tế quốc tế của Trường Kinh tế, Đại học Quốc gia Hà Nội – trong niềm hạnh phúc và tự hào vô bờ bến của bố mẹ.

Mẹ Nga – mẹ của Mạnh chia sẻ: “Là bố mẹ ai cũng mong muốn con học hành chăm chỉ, đỗ đạt. Nhưng với Mạnh, chị chỉ mong con luôn nỗ lực tốt nhất trong khả năng của con. Lúc nào cũng thế, trước đây, bây giờ và sau này. Tuy nhiên, trong quá trình đồng hành cùng con, nhiều khi bố mẹ chưa hiểu hết tâm lý của các con, nên vô tình tạo ra những bức tường vô hình, kéo con xa khỏi vòng tay bố mẹ. Xa đến mức con có những áp lực, những sự dằn co trong chính nội tâm con mà bố mẹ không nhận ra.”
Câu chuyện của Mạnh không chỉ là sự hồi sinh của một chàng trai trẻ, mà còn là minh chứng cho sức mạnh của tình yêu thương, sự thấu hiểu và niềm tin. Bởi con luôn cần có người đồng hành, đó chính là ba mẹ. Chỉ cần có một cánh cửa được mở ra, bất kỳ ai cũng có thể bước khỏi bóng tối để tìm lại ánh sáng của chính mình.
>>> Bạn Văn Mạnh tại chương trình Kiến tạo cuộc đời ngoại hạng: