Phụ huynh:
Mẹ Hệ ơi, em lo lắm. Em nghi con có biểu hiện trầm cảm. Con em từ khi vào lớp 10 đến giờ gần như thay đổi hẳn. Con hay buồn, ít nói, có lúc nằm lì không chịu ăn cơm. Em hỏi thì con bảo “chán lắm, chẳng có gì vui cả.” Có lần còn nói “con chẳng giỏi như ai cả.” Em sợ con bị trầm cảm rồi, không biết phải làm sao.

Mẹ Hệ:
Mẹ nên nhớ, tuổi 15 là giai đoạn rất nhạy cảm, và việc con vừa thi chuyển cấp lại là cú sốc tâm lý đầu đời – vì lần đầu tiên con thật sự phải đối diện với áp lực, với sự so sánh, với cảm giác “mình chưa đủ giỏi”. Con có biểu hiện trầm cảm ở tuổi này thường bắt đầu rất âm thầm – con không la hét, không phản kháng, mà chỉ rút vào im lặng và mất năng lượng.
Phụ huynh:
Em cứ tự trách mình, chắc do em kỳ vọng quá nhiều, suốt ngày hối con học.
Mẹ Hệ:
Mẹ đừng tự trách, điều đó chỉ khiến mình thêm nặng nề. Chúng ta không ai sinh ra đã biết cách làm cha mẹ của tuổi dậy thì cả. Quan trọng là bây giờ mình nhận ra và bắt đầu lại đúng cách.
Bây giờ, điều con cần nhất không phải là lời khuyên “cố lên đi”, mà là sự lắng nghe và công nhận cảm xúc. Khi con có biểu hiện trầm cảm, đừng vội nói “Con đừng nghĩ tiêu cực thế”, mà hãy nói: “Mẹ biết con đang thấy rất mệt và thất vọng. Mẹ ở đây, mình cùng đi qua giai đoạn này nhé.”
Những câu nói đó giúp con cảm thấy được hiểu, thay vì bị phán xét.
Con có biểu hiện trầm cảm có phải là lười biếng không?

Phụ huynh:
Nhưng mẹ Hệ ơi, nếu em để con nghỉ ngơi nhiều quá, sợ con ỷ lại, không chịu học thì sao?
Mẹ Hệ:
Mẹ Hệ hiểu, Nhưng khi con có biểu hiện trầm cảm, não bộ con đang “tụt năng lượng”, không phải là lười. Nếu mình ép con cố quá sớm, con sẽ “vỡ” nhanh hơn. Thay vào đó, em có thể cho con thời gian hồi phục dần, bằng cách:
- Duy trì nếp sinh hoạt nhẹ nhàng – ngủ đủ, ăn đủ, hạn chế thiết bị điện tử vào buổi tối.
- Cho con được nghỉ ngơi có chủ đích – ví dụ nghe nhạc, đi bộ, tập thể dục nhẹ, ra ngoài trời ít nhất 20 phút mỗi ngày.
- Nói chuyện ngắn nhưng đều đặn mỗi ngày, không cần khuyên, chỉ cần hiện diện.
- Giúp con tìm lại niềm vui nhỏ – nấu món con thích, xem phim, vẽ, chơi nhạc… Những hoạt động này giúp não tiết ra serotonin – “hormone hạnh phúc” giúp con hồi phục tự nhiên.
Phụ huynh:
Nghe mẹ Hệ nói em thấy yên tâm hơn, nhưng thật sự em vẫn sợ con sẽ tổn thương sâu.
Mẹ Hệ:
Làm mẹ, thấy con buồn mà không giúp được liền, đau lắm. Nhưng em hãy nhớ: “Khi con không còn niềm tin vào bản thân, con cần mượn niềm tin của mẹ.”
Em cứ ở bên con bằng sự kiên nhẫn, bằng cái ôm, bằng những câu nói bình yên. Đừng cố kéo con ra khỏi trầm cảm ngay – chỉ cần giữ con không rơi sâu hơn, rồi dần dần con sẽ tự leo lên.
Mẹ Hệ kết luận:
Trầm cảm không đáng sợ bằng việc con phải đối diện một mình.Hãy để con biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn ở đây – không trách, không giận, chỉ thương. Chính điều đó là liều thuốc tinh thần đầu tiên giúp con bắt đầu hồi phục.
>> Nếu ba mẹ muốn có thêm nhiều giải pháp nuôi dạy con nhàn tênh, hãy đăng ký chương trình TÌM VỀ CHÍNH MÌNH sắp khai giảng sắp đến!!!!
>>> Xem thêm các vấn đề ba mẹ thường gặp: