Chồng đi vắng, con khóc, tôi đã làm điều khiến mình hối hận đến khi ngộ ra điều này
Ngày mang thai đứa đầu lòng, tôi ôm cả một núi kỳ vọng. Đọc sách nuôi con thông thái, thai giáo, giáo dục sớm… tôi tự tin rằng mình sẽ là người mẹ tuyệt vời. Nhưng tôi không ngờ, tất cả kiến thức đó lại trở thành… con dao hai lưỡi. Tôi áp dụng rập khuôn, bắt con ngủ riêng từ khi vài tháng tuổi. Mặc con khóc gào đến tím mặt, tôi vẫn nghiến răng chịu đựng vì nghĩ đó là cách rèn con tự lập. Mỗi đêm trôi qua là một cuộc chiến. Tôi – với thân xác mệt mỏi và tâm hồn rối bời .
Tôi từng thức trắng nhiều đêm bên tiếng khóc của đứa con sơ sinh, đôi mắt thâm quầng, ngực tức sữa, tay run rẩy. Không một ai bên cạnh. Không một lời hỏi han. Chồng tôi chọn công việc, còn tôi thì chọn chịu đựng.
Tôi nhớ có những lần con khóc mãi không nín, tôi bế lên rồi thả mạnh con xuống cái cũi – như thể đang trút giận vào một sinh linh chưa biết nói. Tôi quay mặt đi, che tai lại để không nghe tiếng khóc của con, nhưng tim tôi như ai cào xé. Rồi lúc bình tĩnh lại, tôi tự trách mình là một người mẹ tồi, nếu mà con tôi có đủ nhận thức chắc nó cũng oán giận có một người mẹ như tôi.
Có những hôm tôi từng đứng trong phòng khách giữa đêm khuya, bế con trong tay, nước mắt rơi ướt cổ áo, tự hỏi:
“Mình là người mẹ như thế này sao?”
“Tại sao mọi người được yêu thương, còn mình thì phải gồng gánh tất cả?”
“Nếu mình biến mất… liệu có ai quan tâm không?”
Chồng tôi thì sao? Anh vắng mặt. Vắng mặt trong những ngày tôi đau, tôi mệt, tôi sợ hãi. Vắng mặt khi con khóc, khi tôi gào thét trong câm lặng, khi tôi cần một bờ vai hơn bao giờ hết. Anh chọn công việc. Tôi chọn cô đơn.
Tôi đã từng nghĩ: “Mình mạnh mẽ, mình tự làm được tất cả.” Nhưng rồi từng ngày trôi qua, tôi như trượt dài xuống đáy. Tâm trạng thất thường, cáu bẳn, tôi bắt đầu đánh con, cấu con để trút giận. Tôi biết sai, biết độc ác, nhưng không thể kiểm soát nổi chính mình.
Ngày con đi học mẫu giáo, sự bất lực của một người mẹ lại lên đến đỉnh điểm. Cô giáo phản ánh con tôi suốt mấy tuần liền không nói được lời nào. Trong suốt giờ học, con chỉ ngồi lặng im, không bạn bè, không giao tiếp, mút tay một mình ở góc lớp. Tôi chết lặng. Tôi – người từng khao khát cho con môi trường phát triển tốt nhất – lại là người đầu tiên nhấn chìm con trong bóng tối.
Lúc đó, tôi đang mang thai đứa thứ hai. Tôi thề sẽ không đánh con nữa. Nhưng áp lực, mệt mỏi, sự đơn độc… dồn tôi vào góc tường. Tôi lại vung tay, cấu, gào, xô đẩy… như một con thú bị dồn nén. Tôi không còn là tôi. Áp lực của một người mẹ một tay dắt đứa lớn, một tay bế đứa nhỏ, trong đầu đầy ắp tiếng khóc, lời trách móc, và một giấc mơ bị vỡ vụn, thiếu vắng bóng dáng người đàn ông làm tôi phát điên. Tôi từng muốn bỏ cuộc. Từng nghĩ đến biến mất, hay thậm chí… kết thúc mọi thứ.
Rồi như một sợi dây mong manh kéo tôi lại, tôi tìm đến chương trình “Tìm Về Chính Mình” trong một buổi sáng đầy nước mắt.
Tôi không học để làm mẹ giỏi. Tôi học để cứu lấy chính mình.
Tôi học cách ôm lấy phần tổn thương bên trong. Học cách tha thứ cho bản thân – người mẹ đã từng đánh con vì quá kiệt sức. Người phụ nữ đã từng oán trách cả thế giới vì cô độc đến tê tái.
Tôi nhận ra:
Một người mẹ trầm cảm, kiệt sức, mà không có người đàn ông bên cạnh – chính là nỗi nguy hiểm lớn nhất với một đứa trẻ.
Và tôi… đã từng là mối nguy đó.
Tôi bắt đầu chuyển hóa. Không phải để thay đổi chồng – mà là để cứu chính bản thân ra khỏi cái hố đen tội lỗi và cô đơn.
Con gái tôi – giờ đã cười nhiều hơn, nói chuyện, yêu em.
Chồng tôi – biết lắng nghe, biết ở lại thay vì bỏ đi.
Còn tôi – thôi tự hành hạ mình bằng sự tủi nhục, thôi đêm đêm bật khóc trong câm lặng.
Mẹ Hà Ngân – đối tác Học Viện Nâng Tầm Việt Nam
Năm 2024, Mẹ Ngân và chồng đã cùng nhau đưa cả gia đình – mẹ, anh trai và ba đứa con – ra Hà Nội học cùng nhau tại khóa KIẾN TẠO CUỘC ĐỜI NGOẠI HẠNG của mẹ Hệ. Tại đây, cả gia đình mẹ Ngân đã được kết nối, chữa lành, yêu thương.
Mới đây, sau hành trình 5 ngày học “Kiến tạo cuộc đời ngoại hạng 2025”, chị Ngân cùng bà ngoại 70 tuổi và ba con nhỏ từ 2 đến 7 tuổi đã bước vào thử thách leo núi Yên Tử, vượt hơn 6.000 bậc thang để báo công tại chùa Đồng ở độ cao 1.068m. Bế con 2 tuổi trên tay, chị vượt qua mọi rào cản – từ những tiếng nói nản lòng bên trong – để cùng gia đình chạm tới đỉnh trong niềm tự hào trào dâng. Đây là hành trình tuyệt vời của một người mẹ từng ở dưới vực sau đã ngoạn mục vượt thoát chính mình, chạm đến đỉnh vinh quang của ngày hôm nay.