Tiếng xe máy từ ngoài ngõ vang lại, mỗi lúc một rõ hơn, rồi dừng hẳn ngay trước cổng. Động cơ tắt, để lại màn đêm yên ắng. Tim tôi khẽ đập nhanh lên một nhịp. Chồng tôi đã về.
Vài giây sau… RẦM!
Cánh cửa bị đẩy văng vào tường. Một bóng người lảo đảo bước vào, mang theo mùi rượu nồng nặc phá vở giấc ngủ say của 2 mẹ con. Tôi vội ôm chặt lấy đứa con trai nhỏ đang say ngủ bên cạnh, bình tĩnh đón nhận một điều gì đó sắp xảy ra. Đúng như linh cảm của tôi,
“Dậy! Dậy hết!” Giọng chồng tôi lè nhè, gầm gừ vô cùng đáng sợ.
Ánh đèn phòng ngủ bật lên đột ngột, chói lòa. Con trai tôi giật mình, hoảng sợ khi thấy bộ dạng của bố nó. Tôi im lặng, vì những trận xô xát xảy ra trước đó, tôi đã rút ra kinh nghiệm xương máu: đừng bao giờ đôi co với một kẻ say. Im lặng là cách duy nhất để bão qua nhanh nhất.

Nhưng chính sự im lặng đó đã châm ngòi cho cơn điên loạn của anh ấy đêm nay.
“Mày khinh tao hả? Mày im lặng là mày khinh tao đúng không?” Anh ấy lao tới, túm lấy thằng bé dựng dậy. “Được, hôm nay cả nhà phải chết!”
Tiếng chửi rủa của anh vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch. Anh ấy loạng choạng ngồi xuống, rút điện thoại ra, màn hình lạnh lẽo hắt lên khuôn mặt đỏ gay vì rượu và giận dữ. Anh lướt mạng, tìm kiếm những hình ảnh rợn người.
“Đây, chọn đi!” Anh ấy quẳng chiếc điện thoại trước mặt mẹ con tôi. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Trên đó là hình ảnh những chiếc quan tài. “Mẹ con mày chọn mỗi người một cái. Không chọn thì tao cho mày biết tay!”
Thằng bé khóc ré lên, nép vào người tôi run bần bật. Tôi ôm chặt lấy con, cảm nhận từng nhịp đập kinh hoàng của cả hai trái tim. Đêm đó, địa ngục trần gian kéo dài đến tận khi trời hửng sáng. Hai mẹ con tôi cứ thế ôm nhau không dám chợp mắt.

Đó chỉ là một trong vô vàn những đêm địa ngục mà tôi đã trải qua trong cuộc hôn nhân này. Nhớ lại, mọi thứ vốn đã là một sai lầm. Tôi có bầu trước, bị chính anh chối bỏ. Tôi đã một mình nuôi con đến khi bé được 1 tuổi rưỡi, anh mới quay về xin lỗi. Một đám cưới diễn ra vào năm 2017, tôi đã từng nghĩ đó là sự bù đắp, nhưng hóa ra lại là cánh cửa mở ra bi kịch mới. Sống chung với gia đình chồng với đông các anh em chật chội, tôi và chồng xin phép ra ở riêng. Bố mẹ tôi cũng có một căn nhà để trống nên ngỏ ý cho 2 vợ chồng về ở tạm, chúng tôi dọn về gần nhà bố mẹ vợ.
Đó là lúc con người thật của anh bộc lộ. Anh ấy nhậu nhẹt thâu đêm, ham chơi cùng bạn bè, thích chơi game và bài bạc. Tài chính, công việc gia đình, nuôi con, một mình tôi gánh đủ. Mỗi lần mâu thuẫn, anh đã vung tay đánh đập tôi, đập phá đồ đạc, thậm chí anh gom hết quần áo của cả hai vợ chồng, ném thành một đống ngổn ngang rồi cắm lên đó ba nén hương, như muốn nguyền rủa cuộc hôn nhân này, đẩy nó thẳng xuống địa ngục. Bố mẹ tôi nhìn cảnh con gái bị hành hạ ngay trong chính ngôi nhà của mình mà ruột gan đau như cắt.
Có lần, anh ta say xỉn mua cả can xăng về. Mùi xăng nồng nặc còn đáng sợ hơn mùi rượu. “Hôm nay tao cho cả nhà chết!” Anh ta gầm lên, tưới xăng lên cả người tôi và con trai. Bằng một sức mạnh sinh tồn phi thường, tôi đã vùng lên, bế con chạy thoát sang nhà ông bà ngoại, bỏ lại sau lưng một người đàn ông điên cuồng chửi bới.

Nhiều lần tôi muốn báo công an, nhưng rồi lại bị những lời khuyên can ngăn lại: “Đàn ông ai cũng có lúc điên trong người, bỏ qua đi”. Một phần cũng muốn con có bố mẹ đầy đủ. Bố mẹ chồng cũng đã quá chán ngán đứa con trai của mình, họ mặc kệ, không muốn can thiệp. Tôi lại càng chìm trong tuyệt vọng, hối hận vì đã để bố mẹ phải chứng kiến cảnh đời bi đát của mình. Vì vậy, mỗi ngày trôi qua tôi sống trong sự dằn vặt, nên giữ hay buông bỏ?

Tệ hơn, con trai tôi vì sống trong cảnh thấy bố mẹ bất hòa, cũng bắt đầu có vấn đề, bé đi học luôn khóc, mẹ đưa con đi khám thì được bác sĩ chẩn đoán tăng động, giảm chú ý. Tôi thấy mình như đang ở đường cùng. Nhưng vì con tôi không thể gục ngã, tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu về bệnh tăng động ở trẻ và hy vọng có biện pháp để giúp tôi có thể đồng hành cùng con. Và đây cũng là nhân duyên tôi biết đến Mẹ Hệ – một tia sáng le lói cuối đường hầm.
Ban đầu, tôi vẫn chưa thể toàn tâm học vì gánh nặng cuộc sống. Mãi đến năm 2024, sau khi chứng kiến những điều kỳ diệu trong cộng đồng, tôi mới quyết tâm quay lại. Tôi nhận ra, người cần chữa lành đầu tiên chính là mình. Hành trình ấy không hề dễ dàng. Chồng tôi liên tục cấm đoán việc tôi học, luôn lấy con ra làm vật để cản trở tôi, đỉnh điểm là anh đã doạ giết con, kề dao vào cổ thằng bé để ép tôi từ bỏ việc học tập. Lần đó, tôi đã phải gọi công an.
Nhưng tôi không lùi bước. Tôi làm theo lời Mẹ Hệ: tập trung vào bản thân, yêu thương chính mình, không cãi vã, không oán trách. Mỗi khi học, tôi đều mở loa thật to. Ban đầu là cho tôi nghe, nhưng vô tình, những lời giảng ấy cũng lọt vào tai chồng tôi.
Theo những điều mẹ Hệ trao truyền, tôi cũng dần ngộ ra theo triết lý nhà Phật: “Duyên vợ chồng chẳng phải tự nhiên mà thành, nhân sinh là muôn kiếp. Phải chăng tôi và anh từng mắc duyên nợ gì đó trong những đời sống trước? Phải chăng tôi cũng từng làm gì đó sai trái với anh? Nghĩ được vậy, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn, tôi yêu thương chồng hơn, tôi muốn chuyển hóa được anh, chuyển hóa đoạn hôn nhân không hạnh phúc này, chứ không chọn cách buông bỏ, trốn chạy.”

Và rồi, phép màu đã xảy ra.
Đầu năm 2025, anh chủ động đi làm. Ngày nhận lương, anh vui vẻ đưa hết cho tôi. Tôi đã không tin vào mắt mình. Thái độ cọc cằn xưa kia đã giảm dần và biến mất. Thấy tín hiệu tốt, tôi rủ anh tham gia các buổi học. Anh đồng ý. Anh ngồi nghe, gật gù tâm đắc trước những triết lý về nhân sinh, về tình yêu thương gia đình. Anh bắt đầu thay đổi. Anh trở nên nhẹ nhàng, biết hỏi han vợ. Một hôm thấy tôi mệt, anh buột miệng hỏi: “Vợ làm sao mệt?”. Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời làm vợ, tôi thấy chồng mình làm hết việc nhà, còn đi mua đồ ăn sáng cho cả gia đình. Bạn bè rủ đi nhậu, anh đã biết từ chối, hoặc nếu có đi cũng nhớ mua đồ về cho vợ con.
Bây giờ, mỗi buổi sáng, anh luôn là người thủ thỉ dặn dò con học bài, không chơi game. Những cuộc gọi hỏi han vợ lúc rảnh rỗi đã trở thành thói quen. Anh còn chủ động về kết nối lại với bố mẹ mình.
Từ một địa ngục trần gian, ngôi nhà của tôi đã trở thành một tổ ấm thật sự. Tôi đã tìm thấy con đường để tái sinh cuộc đời mình. Và tôi biết, hành trình của tôi vẫn chưa dừng lại. Tôi sẽ tiếp tục đi, không bao giờ bỏ cuộc. Bây giờ, cuộc sống thật sự của tôi mới chớm nở hoa, tôi biết mình cần nỗ lực hơn nữa. Nhưng nhất định đến một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi lại để hỏi anh: “Lý do lớn nhất khiến anh thay đổi là gì?”, phải chăng tình yêu thương đủ lớn, hoa sẽ nở, đúng không anh?
>>> MỖI NGÀY, MẸ HỆ VẪN ĐANG KIÊN TRÌ HỖ TRỢ CÁC BA MẸ ĐI QUA NHIỀU TỔN THƯƠNG VỚI CHƯƠNG TRÌNH MIỄN PHÍ HOÀN TOÀN VÌ CỘNG ĐỒNG!!!